Thường Khánh đi rồi, tôi và Nam Cung Phi Yến cẩn thận phân tích lại một chút, về bước tiếp theo trong kế hoạch, tôi là nên về nhà một chuyến, hay là lập tức đi tìm Mặc Tiểu Bạch, hay là, tiếp tục ở lại đây?

Nhưng mà hai chúng tôi nghiên cứu nửa ngày trời, cũng không thế xác định kết quả cuối cùng, ba loại này hình như đều không được ổn cho lắm.

Đầu tiên, nếu bây giờ mà về nhà, vậy chắc chắn phải bỏ xuống chuyện Mặc Tiểu Bạch không quan tâm đến, không ổn.

Hơn nữa, nếu đi tìm Mặc Tiểu Bạch, bây giờ ngay cả chuyện nhà cậu ta ở đâu cũng không xác định được, đi đâu bây giờ? Cuối cùng làm không tốt, chuyện gì cũng đều bị chậm trễ, vậy cũng không ổn.

Cuối cùng, nếu như ở lại chỗ này, vậy cũng chỉ là yên lặng theo dõi biến, dù sao thì chúng tôi cũng không có khả năng đi liều mạng với Kim Đao môn và Y Thắng được, bởi vì bây giờ tình hình vẫn còn đang phát triển, người Linh giới thật sự vẫn còn chưa xuất hiện, cho dù bây giờ chúng tôi xử đẹp Y Thắng, lưỡng bại câu thương với Kim Đao môn, cũng chỉ làm cho kẻ địch thật sự trốn đằng sau hưởng lợi.

Mà từ tình hình hiện tại mà xem, Kim Đao môn đầu tiên là ra tay với Phúc Duyên trai thần bí, gặp thất bại thảm hại, muốn đánh lén tôi, kết quả lại tự khiêng đá đập chân mình, lại quay đầu sang đánh với Xà tộc, xem như hai bên ngang tay. Bọn họ cứ nhảy nhót lung tung như vậy, nhưng chẳng có cái nào thành công, vậy thì kế tiếp, bọn họ còn làm gì nữa?

Nam Cung Phi Yến nói, khả năng lớn nhất chắc là vẫn sẽ tiếp tục ra tay với xà tộc, bởi vì từ tình hình chiến đấu ngày hôm qua đến xem thì Xà tộc cũng không hề chiếm được ưu thế tuyệt đối, nếu không phải cô và Thiệu Bồi Nhất đến đúng lúc hỗ trợ kịp thời, hôm qua Xà tộc chắc chắn sẽ còn tổn thất nhiều hơn nữa, mà thông qua chuyện ngày hôm qua, biện pháp phòng ngự của Xà tộc chắc chắn sẽ còn tăng mạnh hơn nữa, nhưng mà lai lịch của bọn họ cũng đã bị thăm dò ra rồi, cho nên cô đoán trong vòng một đoạn thời gian nữa, kế sách tấn công của kẻ địch chắc là chủ yếu nhắm vào Xà tộc.

Cô phân tích cũng rất có lý, tôi rối rắm suy nghĩ nửa ngày trời giữa ba loại lựa chọn, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, tôi phải nhanh chóng về nhà một lần.

Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như đi tìm Mặc Tiểu Bạch, bây giờ tôi hoàn toàn không biết cậu ta ở đâu, nếu ở lại cũng chỉ có thể yên lặng xem biến, tuy là hiện tại tôi vẫn rất mong nhớ Tân Nhã, lo lắng cho Khả Khả, nhưng mà tôi cũng không có khả năng vẫn luôn ở bên cạnh các cô chờ các cô ấy tỉnh lại, tôi cần phải làm một số chuyện càng có hiệu quả càng có ích hơn mới được.

Tục ngữ nói rất đúng, bỏ công mài dao sẽ chẻ củi nhanh hơn, nếu tôi về nhà còn thành công nhận được lời chỉ dẫn của ông nội, học được tầng thứ hai Cấm Pháp, đến lúc đó lại đi thu thập những người đó, còn tốt hơn là ở lại chỗ nào ngu ngốc mệt mỏi chờ đợi nhiều.

Lại nói, bỏ đi những chuyện này không nói, tôi còn có sứ mệnh của gia tộc, gánh năng phá giải nguyền rủa, tất cả những thứ này, chỉ đến khi tôi thật sự trở thành một cấm kỵ sư mới có thể giải quyết được, nếu không, sinh mệnh của tôi chỉ sợ sẽ ngừng lại vào mấy năm sau.

Nam Cung Phi Yến thật ra lại rất đồng ý với suy nghĩ này của tôi, cô ta nói với tôi:

- Cậu cứ yên tâm đi, chuyện Tân Nhã cứ giao cho tôi, đợi lát nữa tôi về trong tộc kêu vài người lại đây bảo vệ cô ta suốt ngày đêm, nếu như ông già nhặt hồn có tin tức gì cũng sẽ tới nơi này, Khả Khả tuy là vì cứu cậu mới bị thương, nhưng mà có Tư Đồ tiên sinh ở cậu càng không cần phải lo lắng đến. Chuyện bên Xà tộc, Thiệu Bồi Nhất cũng có thể nắm rõ động tĩnh bất cứ lúc nào. Còn chuyện Mặc Tiểu Bạch, tôi lập tức cho người đi điều tra lai lịch của cậu ta cùng với địa chỉ nhà, có thông tin rồi lập tức thông báo cho cậu biết, sau đó cậu lại quay về chắc là cũng không muốn, nếu không cậu ở lại đây cũng chỉ làm chậm trễ thời gian.

Thấy Nam Cung Phi Yến cũng bày tỏ ủng hộ, tôi rất vui, vì thế lại nghiên cứu với cô hơn nửa ngày trời, lúc này mới xác định được tất cả mọi chuyện lúc sau, sắp xếp hết những chuyện cần quan tâm, tôi nghĩ, tôi chắc là có thể về nhà rồi.

Tuy rằng đối với chuyện này Tư Đồ tiên sinh hình như không ủng hộ cho lắm, nhưng đây là lựa chọn của tôi, tôi tin tưởng, nếu như tôi có thể thành công, anh ta chắc là cũng sẽ rất vui vẻ đi.

Nhưng mà nói đến phải về nhà, tôi mới nhớ đến một chuyện, ngày hôm qua sau khi đại chiến với dạ ma một trận rồi, hiện tại thể lực thiếu thốn, tinh thần mệt mỏi, cứ luôn có cảm giác trống rỗng, cho dù vừa rồi có ngủ một giấc, cũng chẳng khôi phục được bao nhiêu, tôi khó hiểu nghĩ, có phải là có chỗ nào có vấn đề không?

Nhưng mà mặc kệ như thế nào, bây giờ cũng cần phải đi về nhà một chuyến, vì thế vào buổi chiều, Nam Cung Phi Yến đi về nhà cô báo lại tình hình đêm qua, tôi lại chạy đến ga tàu hỏa, mua vé xe về nhà vào ngày mai, lại chuẩn bị một chút đồ chẳng hạn như mũ áo bông này nọ, đây đều là thứ phải chuẩn bị khi về nhà, bởi vì bây giờ là mùa đông, ở chỗ quê của tôi còn lạnh hơn chỗ này rất là nhiều.

Chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện rồi, sắc trời cũng dần tối, tôi ngồi khoanh chân trên giường, mặc niệm tâm thần chú, cũng làm cho bản thân tiến vào bên trong cảnh giới của sách cổ thiên thư, muốn hoàn toàn khôi phục trạng thái.

Nhưng mà, hai giờ sau, đợi đến khi tôi mở mắt ra, phát hiện bản thân cũng không khôi phục quá nhiều, đây đúng là một hiện tượng kỳ lạ, chẳng lẽ ngày hôm qua tiêu hao quá nhiều, bị đào rỗng?

Tôi ngơ ngẫn suy nghĩ nửa ngày trời, đột nhiên nhớ đến một sự kiện.

Quả Thanh Minh!

Đúng rồi, cái trái cây này nghe nói có được lực lượng đặc biệt, nếu không thì, tôi ăn một quả?

Nghĩ đến đây, tôi lấy ra một quả Thanh Minh cầm ở trong tay nhìn nhìn, trái cây đỏ bừng bên trong mơ hồ còn lộ ra gân lá màu xanh, thậm chí còn hơi trong suốt, lạnh buốt, nhìn qua cũng không tệ, chỉ là cái thứ này chính là đồ của Minh giới, tôi hiện tại lại đang trong thời kỳ đặc biệt, thân thể trống rỗng, có thể ăn được không?

Suy nghĩ nửa ngày, tôi quyết định vẫn là đừng lỗ mãng hấp tấp ăn, để buổi tối tôi đi tìm Long bà bà đã.

Mặc kệ nói như thế nào thì tôi hiện tại cũng là đồ đệ trên danh nghĩa của bà, tôi nghĩ, bà nhất định sẽ sẵn lòng giúp đỡ tôi.

Vì thế, sau khi sắc trời đã tối sầm xuống tôi lập tức ra cửa, trực tiếp gọi điện thoại cho Conan, một lát sau Conan chạy chiếc xe taxi quỷ lơ lửng của anh ta đến trước mặt, thò đầu ra hỏi:

- Ông chủ, đã trễ thế này rồi, đi đâu đây?

Không ngờ anh ta còn biết trêu đùa nói giỡn, tôi cũng cười nói:

- Sư phụ, âm tào địa phủ, đi một chuyến bao nhiêu tiền?

Tròng mắt Conan chuyển động, cười hắc hắc:

- m tào địa phủ à, chỗ đó có hơi xa, nhưng mà, miễn phí.

- Ồ, miễn phí thật sao?

Tôi kì lạ hỏi, anh ta gật đầu, nhìn tôi vung tay lên nói:

- Đi lên đi, âm tào địa phủ miễn phí thật, dù sao cũng coi như là công đức của tôi.

Tôi vốn chỉ nói một câu nói đùa, không ngờ là đi âm tào địa phủ lại được miễn phí thật, tôi leo lên xe, nói chỗ mình muốn đến cho anh ta biết, Conan kinh ngạc quay đầu qua liếc mắt nhìn tôi hỏi:

- Anh đi khách điếm hoàng tuyền? Tìm đường chết hả?

Tôi cười khổ:

- Vậy anh đừng có để ý đến, tôi có quen bà già kia, tôi chỉ đến chào hỏi thôi...

Anh ta vẻ mặt kì lạ mà nhìn tôi, nhún nhún vai không nói thêm gì nữa, trực tiếp giẫm chân ga xe lại trôi nổi lên lần nữa, ngoài cửa sổ đèn đóm màu sắc rực rỡ, đi đến khách điếm hoàng tuyền.

Rất nhanh, xe chắc là đã đến vùng ngoại ô, nhìn ra ngoài cửa sổ xem, một con đường đất hoang vu, hai bên đều là đồng hoang và gò đất, ngay giữa con đường đất này, có một căn nhà rách nát lẻ loi đứng sừng sững nơi đó, trên cửa treo một cái đèn lồng lắc lư theo gió.

Một màn âm trầm quỷ dị này tôi cũng đã không có cảm giác gì, bởi vì tôi biết, đây chính là khách điếm hoàng tuyền.

Tuy là đến tận bây giờ tôi vẫn còn chưa biết được khách điếm hoàng tuyền ở ngã ba Minh giới vì sao lại xuất hiện ở trên nhân gian, nhưng mà tôi biết, chỗ này tuyệt đối là ở nhân gian, bởi vì quay đầu lại nhìn xem, đèn đóm của thành phố còn ở không xa phía sau.

Xe từ từ ngừng lại, Conan quay đầu nhìn tôi, tôi hiểu ý lấy tiền ra trả, anh ta lại lắc lắc đầu nói lần trước tôi đã cho 50, dựa theo giá thị trường Minh tệ, cho tôi vé tháng, có hiệu lực trong vòng ba mươi ngày.

Tôi bật cười, cảm ơn anh ta sau đó xuống xe, đứng trên đường thông đến khách điếm hoàng tuyền.

Trong lòng tôi cũng có chút lo lắng, nhưng mà vẫn lấy hết can đảm đi qua đó nhưng mà tôi vừa mới đi đến cửa khách điếm hoàng tuyền đã nhìn thấy ông chú kia đứng ở chỗ đó cười cười gật đầu chào hỏi với tôi, Long bà bà đang chờ tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn xem mấy chữ khách điếm hoàng tuyền to màu xám, thở sâu nhấc chân đi vào.

Đây là lần đầu tiên tôi đi vào khách điếm hoàng tuyền, hơn nữa còn đi vào trong khi vẫn còn sống, nói như vậy có chút hơi kì quái, nhưng khi tôi đi vào nhìn thấy Long bà bà ngồi trong khách điếm hoàng tuyền cười tủm tỉm nhìn tôi, trong lòng tôi lại trở nên kiên định.

Bà lão này tuy là nhìn có hơi âm trầm nhưng mà nụ cười khi nhìn thấy tôi vẫn rất hiền từ, hơn nữa, còn lộ ra một cảm giác thân thiết.

Vì vậy tôi kể lại chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua sau khi rời khỏi Minh giới với bà một lượt, đồng thời cũng nói ra tình huống đặc biệt trong cơ thể tôi, đưa ra câu hỏi, vì sao hiện tại trong cơ thể của tôi lại trống rỗng như vậy chứ?

Long bà bà giải thích nói, đây là bởi vì lần trước sau khi tôi ăn quả Thanh Minh rồi không có ở lại Minh giới để tiêu hóa hấp thu đã trở về nhân gian, làm cho năng lượng của quả Thanh Minh ẩn giấu trong cơ thể tôi, một khi tôi đến lúc mệt mỏi quả Thanh Minh sẽ nhân cơ hội phát lực, lần trước sau khi tôi vẽ một lượng lớn lá bùa rồi xuất hiện hiện tượng đặc biệt, cũng chính là lực lượng của quả Thanh Minh gây ra.

Như vậy hậu quả chính là tôi không thể hoàn toàn dung hợp hai loại lực lượng lại cuối cùng biến thành lực lượng của mình. Ngược lại sẽ để lại trong cơ thể lực lượng đến từ Minh giới, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiếm cứ thần thể của tôi.

Cho nên ngày hôm qua tôi tiêu hao thể lực quá nhiều, tinh thần lực khó có thể khôi phục ngay lập tức, cũng chính là bởi vì nguyên này, nói cách khác là do quả Thanh Minh đang âm thầm phá rồi, ngăn cản tôi khôi phục lực lượng.

Nghe Long bà bà giải thích xong, tôi vô cùng giật mình, nếu nói như vậy quả Thanh Minh không chỉ không giúp được tôi ngược lại còn trở thành gánh nặng trói buộc, vậy có thể rửa sạch loại lực lượng này được không?

Long bà bà lắc đầu nói, không có cách nào trừ đi được cả, biện pháp duy nhất chính là làm cho loại lực lượng này tiếp tục lớn mạnh, tuy rằng đây không phải là lực lượng của chính bản thân tôi, nhưng dù sao tôi cũng có thể sử dụng được nó, chỉ là cái này giống như uống rượu độc giải khát vậy, tuy rằng trong thời gian ngắn nội lực của tôi sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng mà tình hình sau này sẽ như thế nào thì không ai biết được cả.

Bà kêu tôi cách một tháng lại ăn quả Thanh Minh một lần cũng chính là vì nguyên nhân này, giống như nghiện ma túy, nghiện một lần rồi thì sau này vĩnh viễn không rời bỏ được, nếu không lực lượng của tôi vĩnh viễn cũng sẽ không khôi phục.

Lần này tôi hoàn toàn hoảng sợ, tức giận rồi, đứng dậy định đi tìm ông chú kia tính sổ, nếu không phải lúc đó ông ta không hiểu ra sao đi cho tôi ăn quả Thanh Minh, vậy cũng sẽ không tạo ra tình huống này.

Long bà bà cản tôi lại, bà nói cho tôi ăn quả Thanh Minh vốn chính là ý của bà, chính là vì muốn củng cố hồn phách của tôi, giúp tôi tu luyện, bởi vì lúc đó, bà vốn là muốn giữ tôi lại ở khách điếm hoàng tuyền.

Mà bây giờ, nếu tôi muốn giải quyết loại vấn đề này, chỉ có thể tiếp tục ăn quả Thanh Minh, nếu như có phản ứng phụ hoặc tình huống đặc biệt gì, có thể đến khách điếm hoàng tuyền tìm bà bất cứ lúc nào, đây cũng chính là nguyên nhân thật sự mà bà kêu tôi mỗi tháng phải đến đây một lần.

Tôi không thể làm gì khác, chỉ đành làm theo những gì bà nói, lại ăn quả Thanh Minh một lần nữa, sau một phen đau đớn lực lượng của tôi cuối cùng cũng đã trở lại.

Tôi tạm biệt Long bà bà, quay trở về trong thành phố, xem ra những ngày tháng sau này của tôi không thể thoát khỏi cái quả Thanh Minh chết tiệt này rồi.

Một đêm này, tôi trằn trọc khó mà ngủ được, ngày mai đã phải về nhà, tôi không biết đối với tôi mà nói, quê hương của tôi, sẽ có thứ gì đang chờ đón tôi nữa.

Nhưng mà, tôi biết, đây nhất định là một cuộc lữ hành mới khó mà quên được.

 

0.08559 sec| 2446.141 kb